Câu chuyện trên chuyến bay
Truyện ngắn- Doãn Dũng (Rinh từ blog của tác giả)
Chiếc TU154 tuyến Ircut_Matxcova cất cánh khỏi sân bay. Tôi lấy vé muộn nên ngồi gần cuối. Mấy đưa bạn rủ xuống đây đi chơi hồ Baikan. Thôi thì đi một lần cho biết, ở dưới ấy vài hôm, chán quá lại bò về Matxcova.
Ngồi cạnh tôi là một người phụ nữ. Tôi là người không có duyên làm quen nơi công cộng, cho nên ít chú ý đến những người xung quanh. Tôi cảm nhận được người ngồi cạnh là phụ nữ bởi mùi đặc trưng của họ: mùi da thịt quyện với mỹ phẩm. Tôi lấy tờ báo lá cải mua ở sân bay ra đọc và bắt đầu gà gật ngủ. Một giọng nói thoang thoảng, lung linh như tiếng khánh cất lên.
_ Xin lỗi anh, anh có biết tiếng Nga không?
_ Tất nhiên rồi. - Tôi vừa nói vừa lấy tay che cái mồm đang ngáp xoạc đến tận mang tai.
_ Anh có thấy mùi gì lạ không? - Người phụ nữ nhẫn nại hỏi tiếp.
_ Mùi tất của tôi đấy. - Tôi ngạo nghế trả lời và tiếp tục cà khịa. - Mười phút nữa chị sẽ quen với mùi tất này và chị sẽ không thấy hôi nữa đâu.
Nói xong, tôi ngả người, lim rim ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
_ Này anh!
_ Gì thế? - Tôi bắt đầu cáu.
_ Anh có muốn nói chuyện không? Chuyến bay dài 5 tiếng cơ mà. - Người phụ nữ nhẹ nhàng nói.
_ Được thôi. Tôi hào hứng một cách bất ngờ vì lúc này tôi mới nhìn người phụ nữ đó. Cô ta đẹp khủng khiếp. Mái tóc màu hạt dẻ được vén gọn gàng sau vành tai trắng hồng. Đôi mắt xanh nhạt sâu thẳm dưới hàng mi cong vút. Bộ ngực đầy đặn, phập phồng thở một cách ma mị. Tôi là thằng tương đối khó tính khi đánh giá về vẻ đẹp của phụ nữ. Nhưng cái cô Tây này, tôi thấy đẹp hơn mấy đứa học lớp tôi nhiều.
_ Anh xuống vùng này chơi a? Anh làm gì ở nước Nga thế?
_ Tôi đang học Mỹ thuật. Tôi xuống đây chơi và tranh thủ đi vẽ. - Tôi trả lời và bắt đầu mất bình tĩnh trước cô gái này. Mấy ngón tay tôi cáu bẩn vì các lớp sơn dầu rửa không sạch. Tôi thấy ngượng và đút vội tay vào túi. Chân tôi quờ quạng tìm đôi giày với hi vọng ngăn bớt được mùi tất đang lan toả. Hình như cô gái đã nhìn thấy sự lúng túng của tôi. Cô cười.
_ Bố tôi cũng là hoạ sỹ. Tay ông ấy cũng luôn bám màu như anh.
_ Đàn ông chúng tôi vậy đấy. Tôi cười ngượng nghịu và trả lời rất nghô nghê.
Cô gái bắt đầu kể về mình. Ông nội cô là người Đức, bị đi đày ở đây hồi đại chiến thế giới thứ 2. Bố cô được sinh ra ở đây, kết quả của cuộc tình giữa ông nội với một phụ nữ Nga. Sau này bố cô về Đức, lấy một phụ nữ Đức và sinh ra cô. Chuyến đi này, theo cô, đó là về quê ngoại.
Tôi bắt đầu kể về Việt nam, về con trâu và cái cày, về những năm tháng chiến tranh đã qua. Chuyện của tôi toàn chuyện củ chuối của khoai. Không ngờ rất lôi cuốn người phụ nữ Đức kia. Cô tròn mắt, vểnh tai để nghe. Cô hỏi tôi về những người phụ nữ Việt nam. Tôi bảo: họ chỉ đẹp khi cầm súng, duyên dáng ở trong bếp và nghiêm nghị trên giường. Cô cười nắc nẻ và bảo tôi thích đùa.
Tôi xin phép cô một lát rồi chui vào toilet trên máy bay, rửa tay và rửa chân. Cái bồn rửa hơi cao, nước chảy lại chậm. Tôi co chân lên rửa mấy lần ngã bệt xuống bệ hố xí. Cạo râu, súc miệng xong, tôi về chỗ và nở một nụ cười.
_ Chị thấy tôi đã khá hơn chưa. Tôi vừa đi rửa chân đấy.
_ Ồ thế à! Tôi đã quen với mùi tất của anh rồi mà. - Cô ngạc nhiên trước vẻ kì quặc của tôi.
Chúng tôi nói về hội hoạ. Đến lượt tôi thán phục. Cô rất am hiểu về lĩnh vực nghệ thuật này. Tôi cho cô xem một vài bức kí hoạ nhanh và đề nghị để tôi kí hoạ tặng cô một bức.
Kí họa bản chất là ghi chép nhanh tư liệu của họa sỹ chứ chưa bao giờ thành một trường phái. Các họa sỹ ở thời buổi này không chọn cách ghi chép thủ công đó nữa, họ dùng camera và máy ảnh, hiệu quả hơn nhiều. Chính vì thế mà kí hoạthành của hiếm. Kí hoạ trên máy bay càng hiếm hơn. Tôi cố gắng tập trung tinh lực, khoảng 15 phút thì xong. Tôi đề tặng cô bằng tiếng Nga. Cô đề nghị viết thêm bằng tiếng Việt.
_ Tiếc quá, nếu có điều kiện, tôi sẽ vẽ chị khoả thân. - Tôi cứ nói bừa cho có vẻ sành sỏi với nghề.
_ Thế ư? - Người phụ nữ nháy mắt cười láu lỉnh. Anh có vẽ được trong toilet không?
Tôi vội đưa mắt nhìn những người xung quanh. May quá họ đều đang ngủ, không ai nghe thấy câu chuyện của chúng tôi. Tôi khẽ bảo người phụ nữ vào trước, tôi lẻn vào sau.
Vẽ khoả thân có một nguyên tắc bất di bất dịch. Lúc người mẫu cởi và mặc quần áo hoạ sỹ không được phép có mặt. Tôi cũng đinh ninh là cô ấy đã xong xuôi. Không ngờ, cô ấy vẫn mặc nguyên bộ và đang ngồi trên nắp bệ xí đợi tôi.
_ Trong này chật lắm. Liệu anh có vẽ được không? – Cô gái phân vân.
_ Được! Cô ngồi ở đấy là ổn rồi, tôi sẽ ngồi đây. – Tôi leo lên lavabo. Ơn giời là người tôi nhỏ nên thu xếp một lúc cũng ổn thỏa.
_ Anh giúp tôi cởi đồ được không? – Cô gái nháy mắt đề nghị.
_ Cũng được. – Mặt tôi tự nhiên nóng bừng.
Tôi bắt đầu vẽ. Cô ngồi rất tự nhiên, thỉnh thoảng lại ngọ nguậy đòi xem vẽ đến đâu. Toilet chật quá. Tôi vẽ cô ấy khoả thân, tay chống cằm, ngồi trên toilet, quần áo vứt tung toé xung quanh. Góc chiếu từ trên xuống dưới, từ trước ra sau. Thực ra, vẽ trong toilet như thế này chỉ có một góc ngắm duy nhất chỗ tôi ngồi. Tôi vẽ xong thì máy bay bắt đầu hạ độ cao. Tôi giục cô ấy mặc quần áo.
_ Anh không thích tôi sao? – Một thoáng chần chừ, cô gái ngước ánh mắt ướt rượt hỏi tôi.
_ Tôi thích chứ. - Đến lượt tôi lúng túng. Quả thật, lúc ấy tôi không biết giải quyết tình huống ấy như thế nào cho cô gái hiểu – Cô biết không? Một họa sỹ chân chính sẽ không bao giờ làm thế.
_ Người Á Đông các anh thật khó hiểu. - Cô lặng lẽ mặc quần áo và thở dài.
_ Tôi kí tặng cô cả bằng tiếng Nga lẫn tiếng Việt nhé. – Tôi hỏi để xua tan bầu không khí nặng nề.
_ Tôi cũng sẽ kí. Anh hãy giữ bức tranh ấy làm kỉ niệm.
Nhiều năm sau bức tranh ấy vẫn là bức đẹp nhất và có hồn nhất trong số những bức kí họa của tôi. Điều đó cũng an ủi cho một thời cầm cọ, cho cái giá của mộthọa sỹ chân chính.
Hà nôi tháng 9/2003
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét