Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012

Đáp từ dành cho Doãn Dũng - nhà văn, tác giả "Kem dưỡng da" và Felicita - Cô gái nghiêng - người xuất bản.
......................
 Bố sư, tưởng đã là nhà văn thì là toàn bốc phét, thế mà cóc phải. Thật trăm phần trăm, thế cư chứ lị. Ừ, cũng phải thôi. Ông Doãn Dũng mới là nhà văn. Ông viết văn để phục vụ cho đời, cho người đời và cho cả bản thân ông. Còn món Xa - Xỉ - Lức này là bài của Vũ Anh, bạn mình mà, chứ văn thơ gì đâu. Mà bạn viết về bạn thì ai nỡ mà làm gì, Vũ Anh nhẩy? Một lần nữa, khẳng định đây là truyện có thật, nhế! 
Chạy cái đã, lát quay lại hầu bà con. Còn nhiều bí mật mà Vũ Anh chưa dám hặc chưa thèm public đâu. Pa - Gà - Dí - Chè !
......... Vô cùng cảm kích Vũ Anh (Chứ không phải Doãn Dũng) đã mời bà con làng FBKN món ăn tươi (Ăn tươi thôi nhé, nhớ đừng nuốt sống mà mang bệnh). Vì sao cứ phải là cảm ơn Vũ Anh, mà không phải là nhà văn Doãn Dũng? Thì đã bảo mà. Nhà văn thì hay hư - cấu; lột ra rồi mới tả. Mà cái bài môi giới này của Vũ Anh, nó không hư cấu , nôm na là không bịa. Thế mà vừa đảm bảo tính trung thực, vừa đủ gia vị vừa phải để mang lại tiếng cười sau nhiều ngày chị em thiếu hơi Zai, anh em vắng mùi Gái. Thế mới tài! Bài này mang đậm chất Vũ Anh, lại có đủ cái tài của Doãn DŨng. Một lần nữa cảm ơn Vũ Anh, thật đấy! :)
....



MẶT NẠ DƯỠNG DA
Tác giả: Doãn Dũng

Mình đang ngồi trên giường, trong phòng 312, bỗng nghe thấy tiếng cười há há vọng lại từ hành lang. Trong chớp mắt, chủ nhân của tiếng cười khả ố xuất hiện ngay ngưỡng cửa.

Thanh niên này tóc tai gọn gàng, rẽ ngôi lệch điệu đà nhưng mặt lại giống cái bơm xe. Đôi mày rậm kèm theo ánh mắt sắc ngay sát chân mày khiến cái nhìn rờn rợn bí hiểm. Thanh niên há mồm rộng ngoác, chìa bộ răng như mái hiên tây, hỏi: “Ông lớp nào?”. Mình cười bẽn lẽn: “Tôi vào đây chơi với mấy bạn thôi”. Thanh niên nhún vai, à há một tiếng bằng giọng mũi rồi bỏ đi. Đấy là điệu bộ của người đang tập đánh đu với Tây học. Mình vẫn dõi mắt theo cái quần âu rộng thùng thình, cạp cao ngang ngực, ống quần bên xắn bên thả thò ra đôi cẳng chân bằng cái ống điếu phần phật phát ra tiếng gió sau mỗi bước chân. Đôi dép tổ ong mới toanh màu mỡ gà không ôm hết được bàn chân đen đúa, ngón chân thòi ở mũi dép, miết xuống đất. Trông thanh niên này chẳng khác gì con đười ươi lai cá ngão.

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012


Câu chuyện trên chuyến bay
Truyện ngắn- Doãn Dũng (Rinh từ blog của tác giả)
Chiếc TU154 tuyến Ircut_Matxcova cất cánh khỏi sân bay. Tôi lấy vé muộn nên ngồi gần cuối. Mấy đưa bạn rủ xuống đây đi chơi hồ Baikan. Thôi thì đi một lần cho biết, ở dưới ấy vài hôm, chán quá lại bò về Matxcova.
Ngồi cạnh tôi là một người phụ nữ. Tôi là người không có duyên làm quen nơi công cộng, cho nên ít chú ý đến những người xung quanh. Tôi cảm nhận được người ngồi cạnh là phụ nữ bởi mùi đặc trưng của họ: mùi da thịt quyện với mỹ phẩm. Tôi lấy tờ báo lá cải mua ở sân bay ra đọc và bắt đầu gà gật ngủ. Một giọng nói thoang thoảng, lung linh như tiếng khánh cất lên.
_ Xin lỗi anh, anh có biết tiếng Nga không?