Đáp từ dành cho Doãn Dũng - nhà văn, tác giả "Kem dưỡng da" và Felicita - Cô gái nghiêng - người xuất bản.
......................
Bố sư, tưởng đã là nhà văn thì là toàn bốc phét, thế mà cóc phải. Thật trăm phần trăm, thế cư chứ lị. Ừ, cũng phải thôi. Ông Doãn Dũng mới là nhà văn. Ông viết văn để phục vụ cho đời, cho người đời và cho cả bản thân ông. Còn món Xa - Xỉ - Lức này là bài của Vũ Anh, bạn mình mà, chứ văn thơ gì đâu. Mà bạn viết về bạn thì ai nỡ mà làm gì, Vũ Anh nhẩy? Một lần nữa, khẳng định đây là truyện có thật, nhế!
Chạy cái đã, lát quay lại hầu bà con. Còn nhiều bí mật mà Vũ Anh chưa dám hặc chưa thèm public đâu. Pa - Gà - Dí - Chè !
......... Vô cùng cảm kích Vũ Anh (Chứ không phải Doãn Dũng) đã mời bà con làng FBKN món ăn tươi (Ăn tươi thôi nhé, nhớ đừng nuốt sống mà mang bệnh). Vì sao cứ phải là cảm ơn Vũ Anh, mà không phải là nhà văn Doãn Dũng? Thì đã bảo mà. Nhà văn thì hay hư - cấu; lột ra rồi mới tả. Mà cái bài môi giới này của Vũ Anh, nó không hư cấu , nôm na là không bịa. Thế mà vừa đảm bảo tính trung thực, vừa đủ gia vị vừa phải để mang lại tiếng cười sau nhiều ngày chị em thiếu hơi Zai, anh em vắng mùi Gái. Thế mới tài! Bài này mang đậm chất Vũ Anh, lại có đủ cái tài của Doãn DŨng. Một lần nữa cảm ơn Vũ Anh, thật đấy!
....

Chủ Nhật, 4 tháng 11, 2012
MẶT NẠ DƯỠNG DA
Tác giả: Doãn Dũng
Mình đang ngồi trên giường, trong phòng 312, bỗng nghe thấy tiếng cười há há vọng lại từ hành lang. Trong chớp mắt, chủ nhân của tiếng cười khả ố xuất hiện ngay ngưỡng cửa.
Thanh niên này tóc tai gọn gàng, rẽ ngôi lệch điệu đà nhưng mặt lại giống cái bơm xe. Đôi mày rậm kèm theo ánh mắt sắc ngay sát chân mày khiến cái nhìn rờn rợn bí hiểm. Thanh niên há mồm rộng ngoác, chìa bộ răng như mái hiên tây, hỏi: “Ông lớp nào?”. Mình cười bẽn lẽn: “Tôi vào đây chơi với mấy bạn thôi”. Thanh niên nhún vai, à há một tiếng bằng giọng mũi rồi bỏ đi. Đấy là điệu bộ của người đang tập đánh đu với Tây học. Mình vẫn dõi mắt theo cái quần âu rộng thùng thình, cạp cao ngang ngực, ống quần bên xắn bên thả thò ra đôi cẳng chân bằng cái ống điếu phần phật phát ra tiếng gió sau mỗi bước chân. Đôi dép tổ ong mới toanh màu mỡ gà không ôm hết được bàn chân đen đúa, ngón chân thòi ở mũi dép, miết xuống đất. Trông thanh niên này chẳng khác gì con đười ươi lai cá ngão.
Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012
Câu chuyện trên chuyến bay
Truyện ngắn- Doãn Dũng (Rinh từ blog của tác giả)
Chiếc TU154 tuyến Ircut_Matxcova cất cánh khỏi sân bay. Tôi lấy vé muộn nên ngồi gần cuối. Mấy đưa bạn rủ xuống đây đi chơi hồ Baikan. Thôi thì đi một lần cho biết, ở dưới ấy vài hôm, chán quá lại bò về Matxcova.
Ngồi cạnh tôi là một người phụ nữ. Tôi là người không có duyên làm quen nơi công cộng, cho nên ít chú ý đến những người xung quanh. Tôi cảm nhận được người ngồi cạnh là phụ nữ bởi mùi đặc trưng của họ: mùi da thịt quyện với mỹ phẩm. Tôi lấy tờ báo lá cải mua ở sân bay ra đọc và bắt đầu gà gật ngủ. Một giọng nói thoang thoảng, lung linh như tiếng khánh cất lên.
_ Xin lỗi anh, anh có biết tiếng Nga không?
Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012
Bài học 20 Đô la
Giáo sư Max Bazerman ở đại học Harvard có một bài học rất hay
dành cho các sinh viên, bài học ấy có tên: "20 đô la". Cả lớp sẽ cùng chơi một trò chơi với luật thế này: Có 20 đô la được mang ra đấu giá. Mọi người tự do tham gia theo 2 điều kiện: Mỗi lần đấu phải hơn nhau 1 đô la và người thắng sẽ được 20 đô la ấy, nhưng người về thứ hai, tức người ra giá thấp hơn người thắng 1 đô la sẽ phải trả tiề
n mà không nhận được thứ gì cả.
Nói một cách khác, người về nhì "mua" tờ 20 đô la ấy cho người ra giá cao nhất. Ban đầu, cuộc chơi khá gay cấn khi rất nhiều sinh viên tham gia. Nhưng khi mức giá đã dần dần tăng lên cao, số người tham gia rơi rụng đi. Sau cùng, mức giá đã lên đến 16 đô la, hầu hết mọi người đều bồn chồn không hiểu cuộc đấu giá này sẽ đi về đâu.
Chỉ còn hai sinh viên tham gia, và người còn lại đã ra giá 17 đô la. Người kia rơi vào tình thế một là ra giá 18 đô la, hai là chấp nhận thua và mất 16 đô la. Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục, lên đến mức 20 đô la. Lẽ ra, lúc này chính xác là thời điểm mà một trong hai nên bỏ cuộc, thay vì tiếp tục dấn thân và mất thêm nhiều tiền nữa.
Nhưng cuộc đấu giá chỉ chịu dừng lại khi đã ở mức 204 đô la. Có một cuốn sách bình luận như thế này về trò chơi: "Cái hố họ tự đào cho chính mình càng sâu thì họ càng cảm thấy thôi thúc để đào nó sâu hơn nữa". Chúng ta thường hay mù quáng theo đuổi một thứ gì đó khi bản thân đã bỏ ra quá nhiều công sức, thời gian, tiền bạc cho nó, để rồi chỉ đau đớn chịu dừng lại khi đã gần như mất thêm rất nhiều thứ khác nữa.
Nói một cách khác, người về nhì "mua" tờ 20 đô la ấy cho người ra giá cao nhất. Ban đầu, cuộc chơi khá gay cấn khi rất nhiều sinh viên tham gia. Nhưng khi mức giá đã dần dần tăng lên cao, số người tham gia rơi rụng đi. Sau cùng, mức giá đã lên đến 16 đô la, hầu hết mọi người đều bồn chồn không hiểu cuộc đấu giá này sẽ đi về đâu.
Chỉ còn hai sinh viên tham gia, và người còn lại đã ra giá 17 đô la. Người kia rơi vào tình thế một là ra giá 18 đô la, hai là chấp nhận thua và mất 16 đô la. Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục, lên đến mức 20 đô la. Lẽ ra, lúc này chính xác là thời điểm mà một trong hai nên bỏ cuộc, thay vì tiếp tục dấn thân và mất thêm nhiều tiền nữa.
Nhưng cuộc đấu giá chỉ chịu dừng lại khi đã ở mức 204 đô la. Có một cuốn sách bình luận như thế này về trò chơi: "Cái hố họ tự đào cho chính mình càng sâu thì họ càng cảm thấy thôi thúc để đào nó sâu hơn nữa". Chúng ta thường hay mù quáng theo đuổi một thứ gì đó khi bản thân đã bỏ ra quá nhiều công sức, thời gian, tiền bạc cho nó, để rồi chỉ đau đớn chịu dừng lại khi đã gần như mất thêm rất nhiều thứ khác nữa.
(Sưu tầm trên net)
Thứ Sáu, 25 tháng 5, 2012
57 XU
Sưu tầm trên Blog Mèo Hen.
Một cô bé đang đứng thổn thức bên cạnh một nhà thờ nhỏ sau khi đã chạy lòng vòng mà không vào được bên trong vì “nhà thờ đã chật cứng”
“Con không vào được lớp học Chủ Nhật” (Sunday School: lớp học mà nhà thờ thường mở vào ngày chủ nhật để dạy giáo lý và chữ cho trẻ em), cô bé nức nở nói với vị giám mục vừa đi tới. Nhìn bộ dạng tiều tụy, nhếch nhác của cô bé, vị giám mục hiểu ngay ra nguyên do, và cầm tay cô bé dẫn vào trong, tìm cho cô một chỗ trong lớp học.
Thứ Năm, 24 tháng 5, 2012
Có vợ đẹp nhờ Euro cup
(Nguồn từ: http://quechoablog.wordpress.com )
Bạn bè cùng lứa với mình (Nhà văn Nguyễn Quang Lập), thằng Chí muộn vợ nhất. Mình cũng thuộc diện muộn vợ, đến năm 1990 đã có hai con mà nó vẫn chưa vợ. Hồi ở Quảng Trị, thỉnh thoảng vẫn gặp nó, hễ hỏi vợ chưa nó đều nhăn răng cười, nói chờ ưa chưa. Ba sáu ba bảy tuổi rồi chứ không ít, thời đó tuổi ấy chưa vợ là ế thật chứ không phải chuyện chơi. Hỏi thì nó cười, nói tau bằng tuổi họa sĩ Tư trong sách của mi, cũng nỏ vợ con chi. Họa sĩ Tư chủ trương cứ để rứa cho đàn bà nó thèm, tau cũng rứa. Nó nói phét vậy thôi, kĩ sư thủy lợi ở huyện khỉ ho cò gáy, quanh năm lọc cọc chiếc xe đạp rách, cái ti vi đen trắng cũng không có, ai lấy?
Bạn bè cùng lứa với mình (Nhà văn Nguyễn Quang Lập), thằng Chí muộn vợ nhất. Mình cũng thuộc diện muộn vợ, đến năm 1990 đã có hai con mà nó vẫn chưa vợ. Hồi ở Quảng Trị, thỉnh thoảng vẫn gặp nó, hễ hỏi vợ chưa nó đều nhăn răng cười, nói chờ ưa chưa. Ba sáu ba bảy tuổi rồi chứ không ít, thời đó tuổi ấy chưa vợ là ế thật chứ không phải chuyện chơi. Hỏi thì nó cười, nói tau bằng tuổi họa sĩ Tư trong sách của mi, cũng nỏ vợ con chi. Họa sĩ Tư chủ trương cứ để rứa cho đàn bà nó thèm, tau cũng rứa. Nó nói phét vậy thôi, kĩ sư thủy lợi ở huyện khỉ ho cò gáy, quanh năm lọc cọc chiếc xe đạp rách, cái ti vi đen trắng cũng không có, ai lấy?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)