Giáo sư Max Bazerman ở đại học Harvard có một bài học rất hay
dành cho các sinh viên, bài học ấy có tên: "20 đô la". Cả lớp sẽ cùng chơi một trò chơi với luật thế này: Có 20 đô la được mang ra đấu giá. Mọi người tự do tham gia theo 2 điều kiện: Mỗi lần đấu phải hơn nhau 1 đô la và người thắng sẽ được 20 đô la ấy, nhưng người về thứ hai, tức người ra giá thấp hơn người thắng 1 đô la sẽ phải trả tiề
n mà không nhận được thứ gì cả.
Nói một cách khác, người về nhì "mua" tờ 20 đô la ấy cho người ra giá cao nhất. Ban đầu, cuộc chơi khá gay cấn khi rất nhiều sinh viên tham gia. Nhưng khi mức giá đã dần dần tăng lên cao, số người tham gia rơi rụng đi. Sau cùng, mức giá đã lên đến 16 đô la, hầu hết mọi người đều bồn chồn không hiểu cuộc đấu giá này sẽ đi về đâu.
Chỉ còn hai sinh viên tham gia, và người còn lại đã ra giá 17 đô la. Người kia rơi vào tình thế một là ra giá 18 đô la, hai là chấp nhận thua và mất 16 đô la. Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục, lên đến mức 20 đô la. Lẽ ra, lúc này chính xác là thời điểm mà một trong hai nên bỏ cuộc, thay vì tiếp tục dấn thân và mất thêm nhiều tiền nữa.
Nhưng cuộc đấu giá chỉ chịu dừng lại khi đã ở mức 204 đô la. Có một cuốn sách bình luận như thế này về trò chơi: "Cái hố họ tự đào cho chính mình càng sâu thì họ càng cảm thấy thôi thúc để đào nó sâu hơn nữa". Chúng ta thường hay mù quáng theo đuổi một thứ gì đó khi bản thân đã bỏ ra quá nhiều công sức, thời gian, tiền bạc cho nó, để rồi chỉ đau đớn chịu dừng lại khi đã gần như mất thêm rất nhiều thứ khác nữa.
Nói một cách khác, người về nhì "mua" tờ 20 đô la ấy cho người ra giá cao nhất. Ban đầu, cuộc chơi khá gay cấn khi rất nhiều sinh viên tham gia. Nhưng khi mức giá đã dần dần tăng lên cao, số người tham gia rơi rụng đi. Sau cùng, mức giá đã lên đến 16 đô la, hầu hết mọi người đều bồn chồn không hiểu cuộc đấu giá này sẽ đi về đâu.
Chỉ còn hai sinh viên tham gia, và người còn lại đã ra giá 17 đô la. Người kia rơi vào tình thế một là ra giá 18 đô la, hai là chấp nhận thua và mất 16 đô la. Cuộc đấu giá vẫn tiếp tục, lên đến mức 20 đô la. Lẽ ra, lúc này chính xác là thời điểm mà một trong hai nên bỏ cuộc, thay vì tiếp tục dấn thân và mất thêm nhiều tiền nữa.
Nhưng cuộc đấu giá chỉ chịu dừng lại khi đã ở mức 204 đô la. Có một cuốn sách bình luận như thế này về trò chơi: "Cái hố họ tự đào cho chính mình càng sâu thì họ càng cảm thấy thôi thúc để đào nó sâu hơn nữa". Chúng ta thường hay mù quáng theo đuổi một thứ gì đó khi bản thân đã bỏ ra quá nhiều công sức, thời gian, tiền bạc cho nó, để rồi chỉ đau đớn chịu dừng lại khi đã gần như mất thêm rất nhiều thứ khác nữa.
(Sưu tầm trên net)